So sánh với truyền hình: Truyền hình chủ yếu là hình ảnh động. Bao nhiêu thứ như chữ viết, ngôn ngữ, âm nhạc, âm hưởng… bổ túc hiệu năng của hình ảnh . Nhờ hình ảnh, truyền hình mang đến cho người xem sự sống động, thực hiện của việc xảy ra trước mặt. Còn Nhật báo và tạp chí là những ấn phẩm, có khả năng truyền đạt qua chữ viết và hình ảnh. Phần chính yếu của ấn phẩm vẫn là ký sự bằng văn tự, những hình ảnh tĩnh đóng vai trò hỗ trợ.
Điểm khác thứ hai giữa báo in, tạp chí với truyền hình là Báo in có thể đem đi theo trong xe, lên máy bay xem, giữ gìn lâu dài trong nhà, trong thư viện, chuyền tay người này người kia xem. Thông điệp qua truyền hình thoặt đến thoặt đi, không giữ được mà có giữ được thì cũng khá cầu kỳ mất công.
So sánh với phát thanh: Xem báo hay tạp chí có độ chú ý cao hơn dĩ nhiên nó là một hành động đơn lẻ. Riêng lúc xem báo cũng như nghe truyền thanh chỉ có thị giác hoặc thính giác làm việc.
Tuy nhiên, ở phát thanh người ta có thể nghe khắp mọi nơi, trong lúc đang lái xe, khi làm cơm và ngay cả khi đang ngủ.
Phát thanh và truyền hình hay dùng thủ pháp” quảng cáo liên hợp”(IC hay Integrated Commercial) , trong đó nội dung chương trình thông tin hay giải trí nói chung và thông điệp quảng cáo quyện vào nhau thành một. Điều này không được cho phép trong trường hợp ấn phẩm bởi vì trên mặt báo, quảng cáo và ký sự bắt buộc phải tách riêng. Lý do đơn giản là nếu một ấn phẩm dùng lối quảng cáo hội nhập như thế, sẽ mất sự tín nhiệm của độc giả. Hơn nữa ta khó lòng tưởng tượng có thể có chủ quảng cáo tham tha vào việc soạn ký sự cho tờ báo hoặc tạp chí được.